Mưa tầm tã...

Đang định về mà ông trời không cho đây nè... Trời đổ mưa, cơn mưa tầm tã... Thằng này tuy thích mưa, nhưng đó là cơn mưa nhè nhẹ, và nó thích đi dạo như thế... Còn bây giờ, cơn mưa lớn lắm, nó lại sợ, sợ những hạt mưa vô tội kia làm ướt áo nó, và nó lạnh...

Nhớ lại hôm trước, có hai kẻ nham nhở đi chơi, mặc cho cơn mưa đang đổ xuống tầm tã như thế này, hai kẻ ấy vẫn ngồi trên chiếc xe đạp, vẫn cười... he he he... chả biết lạnh là gì... Thậm chí có một kẻ đang bị bệnh cảm nữa chứ, ngày hôm sau là cái kẻ đó hết bệnh luôn... chả lẽ do mưa hả trời.


Nhìn ra cửa sổ, cơn mưa vẫn mưa, vô tình như không biết rằng thằng KimKha đang mong trời tạnh mưa... Nhìn bóng đèn điện KTX bị hắt những giọt mưa, ánh sáng cứ nhoè đi, và thay bằng li ti những ánh sáng khác... Ánh sáng của nước, ánh sáng của mưa... Những hạt mưa rơi tơi tả, rơi ngang dọc không có định hướng gì cả, trông thật ngổn ngang, nhưng cũng rất là ngộ, rất thú vị là đằng khác.

Mưa vẫn rơi, xuống những táng lá lộp bộp. Lá đón nhận những hạt mưa, khẽ rung mình nhảy múa. Những hạt mưa kết lại trên những chiếc lá, để rồi sau đó trả về với đất. Và đất mở rộng vòng tay ra đón nhận, vì những hạt nước này là những tinh tuý của cuộc sống, và chính nó sẽ ươm mồng cho những sự sống...

Ước gì hạt mưa vẫn mãi là hạt mưa nhẹ nhàng để cho người đang buồn biết rằng họ cần một người để sẻ chia. Ước gì hạt mưa vẫn luôn luôn tinh khiết, giống như tình cảm của mỗi con người... Ước rằng một ngày nào đó không xa KimKha sẽ là một người bạn thật là tốt!!!


Bài viết lần đầu tiên được đăng:
Wednesday May 9, 2007 - 10:56pm
http://blog.360.yahoo.com/blog-3aE8L_I5fq6xya77t21wA9qdi9cFor2tw5w-?cq=1&p=103

Thời khắc chia tay...

Sáng sớm, đi lang thang trong KTX, giữa cơn gió sương se se lạnh, tự nhiên thấy nhơ nhớ tiêng tiếc một cái gì đó vô hình...

Những cơn gió nhẹ nhàng lướt ngang, xoa nhè nhẹ lên đôi má của mình, vô tình đong đưa những lọn tóc nhỏ xíu, phủ hết một góc của khuôn mặt... Mình chả buồn vuốt lên... cứ để vậy, như sợ rằng, nếu vuốt lên thì sẽ mất một cái gì đó thật quý giá...

Những bãi cỏ xanh nằm yên và bất động, những cái cây đồ sộ hơn cũng lặng thinh như để ngắm nhìn ta... Bỗng thấy tất cả im ắng quá, và sao buồn quá...

.

Đi chụp ảnh với mấy người phòng 225A5 - phòng bà Quỳnh.

Đây chính là những người tạo cho mình nhiều kỷ niệm nhất... Vui tính... Thích đùa... Nói năng cũng rất thoả mái nhé! Không nghĩ ngợi, càng không sợ hiểu lầm... Con người ta thật khó để tìm được một người hợp với mình, và hẳn là mình sẽ hạnh phúc nếu có thật nhiều người hợp với mình... phải không nào...

Thiệt sự rất vui... Mấy con pé này đúng là có đủ chiêu, đủ trò để chụp... Mỗi trò có một đặc điểm riêng, có một điều thú vị riêng, và thật đáng để lưu lại... chỉ có điều cái máy không cho thôi... Với lại, hình như chỉ có một mình KimKha là thích lưu giữ những cảnh nhí nhố đó để làm kỷ niệm, để nhớ về một thời không thể quên...

Tự nhiên nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mình cầm máy ảnh và trước máy ảnh là cả một "đội quân nhí nhố" phòng 225... Cái chữ "duy nhất" nó như chiếm một vị trí độc tôn, bản thân nó không buồn, nhưng ý nghĩa của nó giống như hai chữ "cuối cùng"...

Cuối cùng...

Chưa bao giờ mình thấy 2 chữ này xa vời đến thế!

Vậy là hết rồi sao?

Sẽ không còn những lần tim đập mạnh lên khi ta đến gần phòng ấy, rồi ta ngẩng cổ lên, chỉ để làm một việc: Hét lên 3 từ... hai-hai-năm... Để rồi cả đám nhô đầu ra... và cười... và chọc... và lại cười toáng lên... Những tiếng đáp qua lại giữa một kẻ đứng dưới vườn hoa ngẩng lên mỏi cả cổ, và mấy kẻ còn lại nhìn xuống qua khung kính cửa sổ... Và cả những lời trò chuyển rôm rả trên đó mà kẻ đứng dưới không bào giờ biết được... Chỉ có một thứ mà kẻ đứng dưới nghe được, cảm nhận được, và vui lây, vui lắm lắm: Tiếng cười... Tiếng cười thật thoả mái và xen lẫn một chút gì trêu đùa...

Sẽ không còn nữa những lần kéo nhau đến quán nhà A5, để tán dóc, để "tám" đủ thứ... và để chọc tức nhau nữa chứ... Không khí tình bạn...

Cũng sẽ không còn cái cảnh cả đám nhìn mình và Quỳnh đi chơi, để rồi thốt lên rằng: Quỳnh ơi về sớm nhé! Hay là... Bạn Kha ơi! Không được dụ dỗ bạn Quỳnh đi chơi về khuya đó nhé! Những lúc như thế, giờ nghĩ lại thật buồn cười, thật sự dễ thương...

Thật tiếc khi người ta lớn, người ta dần chia tay với kỷ niệm cũ... Cái mà nhiều khi luyến tiếc mãi chẳng được gì... Nhưng có một sức mạnh vô hình buộc ta phải nhớ...

Ta nhớ chứ... Ta nhớ những cảnh vật đã ăn sâu vào trong tiềm thức... Ta nhớ những người bạn của ta... Nỗi nhớ mông lung...

Và ta cũng biết rằng, ta sẽ không bao giờ có thể mãi sống với nó, mặc dù ta rất tiếc... Cái tiếc đi kèm với một lần nhói trong tim...

.

Uh... Chia tay với kỷ niệm cũ đi KimKha ơi!

Có lẽ một ngày nào đó gần đây, ta sẽ lại đến nhà A5, sẽ lại ngẩng mặt lên và hét điệp khúc quen thuộc: hai-hai-năm... và ta sẽ thấy mấy cô nương ấy ló đầu ra và nói. Và ta sẽ lại mời cả đám ấy xuống quán A5 lần cuối, để một lần nữa nhận được những cái nhìn vốn đã thân quen, vốn đã đi vào trí nhớ...

Hôm nay, viết blog trong khi đang nghe bài Tạm Biệt của Khánh Linh... tự nhiên thấy hay quá... hay quá...

Bỗng nghe cơn gió nhẹ thì thào... Lòng mình nhẹ hẳn... Kỷ niệm là một cái gì đó thật đẹp, và khi rời xa nó, mặc dù tiếc, "ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm vui trong đôi mắt, chia tay nhé rồi ngày vui ta lại gặp nhau... rồi ngày mai ta gặp nhau"...


Hơ... Vậy là sắp chia tay với KTX rùi... thật buồn nhỉ?
Hôm qua, bạn bè nó rủ nhau đi chơi... Những cuộc đi chơi cuối năm thật đáng nhớ. Nó như là một ánh hào quang loé lên trong tim một người.

Sáng thi KTLT xong, nó cùng với thằng Phương, bà Quỳnh và bà Huyền bắt đầu cuộc đi chơi cuối cùng của nhóm: Suối Tiên thẳng tiến! Cả bọn nhăn nhố đến mức không thể tưởng tượng nổi...

Đầu tiên là bà Quỳnh... tự nhiên "nổi hứng" đau bụng... he he he... Sau đó là thằng Phương, akak, thằng này chúa khoái chụp hình và dụ trẻ con... cứ thấy hắn bồng bế, nịnh bợ, dụ dỗ, và nhất là chụp hình với bọn nhóc có tý xíu mà vui... Nhờ đó mà KimKha mới phát hiện ra một điều thú vị giữa mình và nó: Rất thích trẻ con...

Rồi xem ca nhạc, thấy mấy người nhảy trên sân khấu mà tự nhiên thấy ngứa ngáy thế nào... chân nhịp nhịp, vai khẽ lắc nữa chứ, có lẽ mấy cặp mắt tò mò bắt đầu để ý, nhưng mặc kệ, KimKha cứ "hoà vào âm nhạc" thì có sao đâu... Rồi cả xem xiếc nữa... Xem xong, tự nhiên bà Quỳnh nói: "Đi xem ảo thuật với thằng Kha chắc chán lắm, tự nhiên nói toạc ra hết, hổng còn gì thú vị nữa". Biết làm sao được, mấy cái mánh khoé ảo thuật thì... đâu có gì khó biết đâu...

Rồi cả đám lon ton chui vô trong khu mộ bí mật, thằng KimKha không thấy có gì đáng sợ cả, nhưng chỉ có điều... ở đó tối quá không thấy đường nên sợ trượt cộng với việc mấy người kia cứ la làm thằng này giật mình, tiếng la trong hầm vừa to lại vừa vang dội qua lại làm ồn thật! Trong khi đó, thằng Kha cứ lại tiếp tục phân tích và phân tích... khiến cả bọn phát khùng lên mới tạm thôi... he he he... KimKha là vô địch nham nhở...

Sau đó, thì quá đói rùi (trưa rùi còn gì), vậy là mua một trái mít để "xơi" tạm vậy... KimKha xung phong làm người bổ quả mít tố nữ ấy ra, vừa cầm luôn cả quả, từ đó suy ra KimKha là thằng ăn nhiều nhất (vừa ăn vừa đi mà...) Nghĩ lại chỉ tội cho trái mít tố nữ, nó bị banh tành luôn...

Rồi đi đến quảng trường nước... hơ... nước nhiều và có những vòi phun lên, thật tuyệt khi người ta được nghịch nước... Và cuối cùng cũng có một trận chiến nổ ra. Và kẻ khơi mào là bà Huyền... ai bảo bả dám té nước lên người KimKha... he he he... nhưng chỉ có KimKha với bà Huyền là chiến đầu thôi, hai tên này là 2 tên nhăn nhố nhất bọn mà, ứ phải như bà Quỳnh và thằng Phương... cực kỳ nghiêm túc.

Rồi cả bọn kéo nhau đi... Mới có 12h trưa mà... Đi chơi cối xay thần gió nè, đi đến vương quốc cá sấu nè... Nhưng... khoái nhất chắc có lẽ là màn trình diễn "tiếng vọng đồng quê". Đầu tiên là thằng KimKha của bà con thấy cái lá trúc mong mỏng, nó chọn lấy và đưa lên miệng thổi te te... đó là một trò chơi dân gian, khi mà nó còn nhỏ, khi nó còn lang bang với mấy con bò, cưỡi lên thả diều, và... ngồi... và thổi te te như thế... Bỗng có 3 tên nhăng nhố kia bắt chước thằng KimKha, cũng lấy lá trúc, cũng đưa lên miệng thổi te te...

Nhớ nhà ghê á! Nhất là khi KimKha nghe những tiếng vọng đồng quê gọi về... Lòng bồi hồi nhớ về một ký ức đã xa...

Ôi! Cảnh quê hương thật đẹp làm sao... ^_^

Sáng nay, chiếc xe chở mình đã đến Phú Yên vào đúng thời điểm tờ mờ sáng... Khỏi nói đến cái cảm giác hân hoan của mình khi đặt chân đến đất Phú, chỉ cần nhìn cánh đồng Tuy Hoà rộng mênh mông, tự nhiên muốn mở cửa kiếng, để hít lấy một chút khí trời lồng lộng. Cái hương gió mang đến một chút hương sương, bỗng khiến lòng ta nhẹ hẳn ra, mùi hương nhẹ nhàng quá, kéo ta về với nỗi niềm tuổi thơ...

Mọi người biết không, cái cảnh mà mình thích nhất là nhìn ông mặt trời mọc trên biển... Và trong lần này, mình lại một lần nữa ngắm cảnh đó, trên một chiếc xe về với kỷ niệm xưa... Phía trời đông từng cụm mây đan xen vào với bầu trời màu xanh và chúng ánh lên những màu sắc lạ kỳ. Uh, nhiều màu lắm cơ, nhất là khi có ánh sáng mặt trời hắt lên... màu trắng, màu đen, màu xanh, màu hồng, màu đỏ, màu cam... chúng hoà lẫn vào nhau, như một vật thể duy nhất. Mình thích nhất là cái hình ảnh một đám mây màu trắng trắng đen đen bị tô một màu hồng hồng ở một góc. Đẹp! Đẹp thật! Đẹp lắm!

Rồi cuối cùng ông mặt trời cũng chịu lộ diện. Mặt ông chỉ một nửa trên mạt biển thôi, nhưng nó tô điểm cho bức tranh buổi sáng đẹp nhường nào... Mặt ông mặt trời đỏ chót như vừa mới ăn phải ớt ấy, lấp ló đằng sau những kỳ quan mây. Cái màu đỏ ấy hắt lên mặt biển, mặt biển gợn sóng, và ánh mắt ông bỗng lung linh, huyền ảo hết sức... Và kìa thấp thoáng đằng xa là một hòn đảo nhỏ, bơ vơ... nhưng không hề cô độc, vì nó có cả bầu trời làm bầu bạn, tô điểm cho bức tranh buổi sớm thật tuyệt vời đó là lý lẽ sống...

Chiếc xe vẫn lặng lẽ chạy đi, âm thầm và vô tình quá, cuốn theo những khung cảnh thơ mộng đó... Bất chợt, ta bắt gặp một hình ảnh mới lạ và đẹp lắm: Ông mặt trời đo đỏ lấp ló đằng sau những tàu dừa... Và ánh nắng... Xuyên qua những tàu dừa rơi xuống đất...



Bài viết này viết lần đầu tiên lúc:
Tuesday August 7, 2007 - 03:32pm
http://blog.360.yahoo.com/blog-3aE8L_I5fq6xya77t21wA9qdi9cFor2tw5w-?cq=1&p=213

Mưa...

Sài Gòn những ngày mưa lật đật...

Mưa... Nhưng sao mưa Sài Gòn khác quá với quê nó. Mưa ồn ào và vồn vã... Đêm nghe tiếng mưa rơi, lặng lẽ mà vật vã đến nao lòng... Hạt mưa nhẹ tênh, rơi chan chát xuống nền đường,kéo nó về với một thời lăn tăn theo sóng nước...

Cuộc đời nó biết bao nhiêu chuyện gắn với mưa. Ngày ấy, trời mưa to lắm, nó rụt rè nhìn mưa qua khung cửa sổ, từng dòng nước trượt trên mái nhà tranh rồi nhẹ nhàng buông xuống vũng. Nó sợ... chẳng hiểu tại sao nó sợ, ngồi co ro một mình... Mẹ lặng lẽ choàng chiếc áo sờn rách và thỏ thẻ: "đừng lo, ngày mai con hết bệnh là lại được tung tăng mà". Chiếc áo vẫn lạnh, nhưng bàn tay mẹ ấm lắm...

Ngày ấy, nó mừng rơn khi thấy mây đen ùn ùn... Mưa to rồi... Nó chạy ra ngoài mưa và tắm... Chạy nhông nhông với lũ con nít trong xóm... Niềm vui mỉm cười theo mỗi bước chân... Rồi nó về nhà, nấu cơm, cái bếp xua cái áo ướt và lạnh...

Ngày ấy, nó chìa chiếc ô cho cô bạn cùng lớp, rồi mặc cho cô bé ấy ngẩn ngơ với câu hỏi "còn bạn thì sao?", nó ù té chạy trong mưa dầm. Hôm sau nó rên hừ hừ trên giường, và cô bạn nó đến và nói "bạn... ngốc lắm!"

Ngày ấy, nó đi bên cạnh bạn nó, vô tình bàn tay chạm phải bàn tay, im lặng, trời bất chợt mưa, tay nó ướt và tay bạn nó... lạnh lắm...

Ngày ấy, nó buồn lắm khi biết rằng trên đời này có căn bệnh ung thư... Nó chạy ra ngoài, trời lại mưa. Mẹ nó hỏi tại sao, và mọi người bảo rằng cô bạn nó đã... Nó không biết mình có khóc không, nhưng những hạt mưa làm nhoà đôi mắt.

Ngày ấy, trời đã khuya, mọi người trong ký túc xá đều đã ngủ, chỉ còn nó ngồi học, thỉnh thoảng liếc nhìn mưa. Mưa nhẹ, mưa êm dịu... Nó ngủ lúc nào chả hay, trong giấc mơ tự thấy rằng "mưa ơi, mi thật ấm"

Hôm nay, nó ngồi với cái máy tính, viết blog... Trời đang mưa, lộp độp tiếng mái tôn. Lạnh lạnh đôi chân, co lên, và ngồi viết tiếp...


Bài viết này được viết lần đầu tiên là: Friday August 31, 2007 - 07:44pm

http://blog.360.yahoo.com/blog-3aE8L_I5fq6xya77t21wA9qdi9cFor2tw5w-?cq=1&p=237

Tạm biệt - Tặng cho những ai phải xa bạn bè...

TẠM BIỆT - Khánh Linh

Nhạc và lời: Ngọc Châu





Ngày vui đã xa dần, đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Bao gian khó cuộc đời, vượt qua.

Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền.
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Ta mong ước một ngày lại gặp nhau.

Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau



Cảm nhận của KimKha:

Vậy là đã chia tay rồi phải không bạn yêu?
Thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau thật ngắn ngủi phải không bạn? Nhưng nó đã đem lại cho chúng ta biết bao kỷ niệm thân thương về một thời học trò, một thời áo trắng cắp sách đến trường. Thời của những điều ngớ ngẩn kỳ lạ, thời của những trò trốn học leo tường, lén lén ăn quà vặt trong lớp, ta nhìn bạn, ta trò chuyện với bạn, những câu chuyện dưới hộc bàn của chúng ta thực sự là những câu chuyện bất tận. Thời của những ánh mắt chợt liếc nhìn, chợt ngại, chợt mỉm cười... và rồi vô tình ta đưa vào trong lòng ta một hình ảnh... khó quên. Thời của những bài kiểm tra, ta lại lặng lẽ rút ra một tờ giấy nho nhỏ dưới gầm bàn, ta khe khẽ nhắc bài bạn, và chợt vui khi ta với bạn được những số điểm cao...
Ôi! Thơ mộng quá, tươi đẹp quá, hồn nhiên quá... Giống như một giấc mộng mà không ai muốn lìa xa... Lìa xa... Hai tiếng đó tự nhiên khiến ta buồn lúc này... Nhưng rồi ta phải nói
"TẠM BIỆT"
Bạn ơi! Có phải bạn đang khóc? Đừng khóc bạn nhé! Chia tay nhưng chúng ta sẽ giữ liên lạc mà... Chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau đâu... Hãy nở một nụ cười lên nào, vì bạn biết không, nếu bạn không cười thì mình buồn lắm đấy!
Mình không khóc... nhưng sao cảm vật cứ mờ dần đi... mờ dần... và miệng mình cảm thấy mằn mặn... Sao vậy? Mình bị sao vậy? Mình sẽ không khóc! Mình sẽ làm cho bạn cười! Mình sẽ không khóc! Nhưng... tại sao vẫn có những hạt nước nhẹ nhàng lăn trên má... Minh không khóc, mình sẽ không cho bạn thấy nước mắt của mình. Mình ôm chầm lấy bạn...
Ôm lấy bạn... Mình biết được rằng, trái tim của bạn vẫn còn nóng, cái nóng của sự nhiệt tình, hết lòng vì bạn bè... Rồi mình cũng cảm thấy vai mình bắt đầu ướt nước mắt... Nước mắt của bạn... Mình không cưỡng lại được nữa... Mình khóc. Nước mắt vội vàng lăn... Nước mắt nhạt nhòa tất cả...
..........

Những kỉ niệm... chúng ta sẽ không bao giờ quên...
Những niềm vui... chúng ta sẽ mãi nhớ...
Những tiếng cười... chúng ta sẽ mang theo đến suốt cuộc đời...
Những lời nói... chúng sẽ mãi mãi ở trong tim mình...
Và bạn...
bạn sẽ đứng bên cạnh mình, để vực dậy khi mình gục ngã...
bạn sẽ đi trước mặt mình, để che hết mọi gian khó đổ ập đến mình...
bạn sẽ âm thầm đứng đằng sau, mỗi khi mình vui với thành công...
... Và mình cũng thế! Bạn nhé!
Hình ảnh của bạn sẽ mãi trong tim mình. Tại nơi đáng trang trọng nhất...

Rồi sẽ có một ngày không xa...
Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau

Uh...
Chúng ta sẽ lại đi bên nhau... sẽ lại ngồi bên nhau, chia sớt những nỗi niềm... sẽ lại cười thỏa thê, với những câu chuyện cũ bất tận... sẽ dang tay đón gió, trên những chiếc xe đạp thân quen, và con đường thẳng tắp...
Và chúng ta sẽ sống lại những ngày xưa...
Nơi mà...
Có một kẻ cót két xe đạp đi học...
Có một mở to mắt nhìn mình, trông ngồ ngộ...
Có một đám học sinh nhí nhố, đạp xe vài chục cây số để đi chơi...
Có một lũ bạn trèo cây hái trộm quả của bà hàng xóm...
Và có cả một nhóm bạn đi ăn hàng nữa chứ...

Bạn ơi! Mình sẽ nhớ bạn lắm! Biết không?




Bài viết đầu tien được viết vào thời điểm Saturday, 16. June 2007, 04:08:58
http://my.opera.com/kimkha/blog/2007/06/16/tam-biet-tang-cho-nhung-ai-phai-xa-ban-be