Thời khắc chia tay...

Sáng sớm, đi lang thang trong KTX, giữa cơn gió sương se se lạnh, tự nhiên thấy nhơ nhớ tiêng tiếc một cái gì đó vô hình...

Những cơn gió nhẹ nhàng lướt ngang, xoa nhè nhẹ lên đôi má của mình, vô tình đong đưa những lọn tóc nhỏ xíu, phủ hết một góc của khuôn mặt... Mình chả buồn vuốt lên... cứ để vậy, như sợ rằng, nếu vuốt lên thì sẽ mất một cái gì đó thật quý giá...

Những bãi cỏ xanh nằm yên và bất động, những cái cây đồ sộ hơn cũng lặng thinh như để ngắm nhìn ta... Bỗng thấy tất cả im ắng quá, và sao buồn quá...

.

Đi chụp ảnh với mấy người phòng 225A5 - phòng bà Quỳnh.

Đây chính là những người tạo cho mình nhiều kỷ niệm nhất... Vui tính... Thích đùa... Nói năng cũng rất thoả mái nhé! Không nghĩ ngợi, càng không sợ hiểu lầm... Con người ta thật khó để tìm được một người hợp với mình, và hẳn là mình sẽ hạnh phúc nếu có thật nhiều người hợp với mình... phải không nào...

Thiệt sự rất vui... Mấy con pé này đúng là có đủ chiêu, đủ trò để chụp... Mỗi trò có một đặc điểm riêng, có một điều thú vị riêng, và thật đáng để lưu lại... chỉ có điều cái máy không cho thôi... Với lại, hình như chỉ có một mình KimKha là thích lưu giữ những cảnh nhí nhố đó để làm kỷ niệm, để nhớ về một thời không thể quên...

Tự nhiên nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mình cầm máy ảnh và trước máy ảnh là cả một "đội quân nhí nhố" phòng 225... Cái chữ "duy nhất" nó như chiếm một vị trí độc tôn, bản thân nó không buồn, nhưng ý nghĩa của nó giống như hai chữ "cuối cùng"...

Cuối cùng...

Chưa bao giờ mình thấy 2 chữ này xa vời đến thế!

Vậy là hết rồi sao?

Sẽ không còn những lần tim đập mạnh lên khi ta đến gần phòng ấy, rồi ta ngẩng cổ lên, chỉ để làm một việc: Hét lên 3 từ... hai-hai-năm... Để rồi cả đám nhô đầu ra... và cười... và chọc... và lại cười toáng lên... Những tiếng đáp qua lại giữa một kẻ đứng dưới vườn hoa ngẩng lên mỏi cả cổ, và mấy kẻ còn lại nhìn xuống qua khung kính cửa sổ... Và cả những lời trò chuyển rôm rả trên đó mà kẻ đứng dưới không bào giờ biết được... Chỉ có một thứ mà kẻ đứng dưới nghe được, cảm nhận được, và vui lây, vui lắm lắm: Tiếng cười... Tiếng cười thật thoả mái và xen lẫn một chút gì trêu đùa...

Sẽ không còn nữa những lần kéo nhau đến quán nhà A5, để tán dóc, để "tám" đủ thứ... và để chọc tức nhau nữa chứ... Không khí tình bạn...

Cũng sẽ không còn cái cảnh cả đám nhìn mình và Quỳnh đi chơi, để rồi thốt lên rằng: Quỳnh ơi về sớm nhé! Hay là... Bạn Kha ơi! Không được dụ dỗ bạn Quỳnh đi chơi về khuya đó nhé! Những lúc như thế, giờ nghĩ lại thật buồn cười, thật sự dễ thương...

Thật tiếc khi người ta lớn, người ta dần chia tay với kỷ niệm cũ... Cái mà nhiều khi luyến tiếc mãi chẳng được gì... Nhưng có một sức mạnh vô hình buộc ta phải nhớ...

Ta nhớ chứ... Ta nhớ những cảnh vật đã ăn sâu vào trong tiềm thức... Ta nhớ những người bạn của ta... Nỗi nhớ mông lung...

Và ta cũng biết rằng, ta sẽ không bao giờ có thể mãi sống với nó, mặc dù ta rất tiếc... Cái tiếc đi kèm với một lần nhói trong tim...

.

Uh... Chia tay với kỷ niệm cũ đi KimKha ơi!

Có lẽ một ngày nào đó gần đây, ta sẽ lại đến nhà A5, sẽ lại ngẩng mặt lên và hét điệp khúc quen thuộc: hai-hai-năm... và ta sẽ thấy mấy cô nương ấy ló đầu ra và nói. Và ta sẽ lại mời cả đám ấy xuống quán A5 lần cuối, để một lần nữa nhận được những cái nhìn vốn đã thân quen, vốn đã đi vào trí nhớ...

Hôm nay, viết blog trong khi đang nghe bài Tạm Biệt của Khánh Linh... tự nhiên thấy hay quá... hay quá...

Bỗng nghe cơn gió nhẹ thì thào... Lòng mình nhẹ hẳn... Kỷ niệm là một cái gì đó thật đẹp, và khi rời xa nó, mặc dù tiếc, "ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm vui trong đôi mắt, chia tay nhé rồi ngày vui ta lại gặp nhau... rồi ngày mai ta gặp nhau"...


Hơ... Vậy là sắp chia tay với KTX rùi... thật buồn nhỉ?
Hôm qua, bạn bè nó rủ nhau đi chơi... Những cuộc đi chơi cuối năm thật đáng nhớ. Nó như là một ánh hào quang loé lên trong tim một người.

Sáng thi KTLT xong, nó cùng với thằng Phương, bà Quỳnh và bà Huyền bắt đầu cuộc đi chơi cuối cùng của nhóm: Suối Tiên thẳng tiến! Cả bọn nhăn nhố đến mức không thể tưởng tượng nổi...

Đầu tiên là bà Quỳnh... tự nhiên "nổi hứng" đau bụng... he he he... Sau đó là thằng Phương, akak, thằng này chúa khoái chụp hình và dụ trẻ con... cứ thấy hắn bồng bế, nịnh bợ, dụ dỗ, và nhất là chụp hình với bọn nhóc có tý xíu mà vui... Nhờ đó mà KimKha mới phát hiện ra một điều thú vị giữa mình và nó: Rất thích trẻ con...

Rồi xem ca nhạc, thấy mấy người nhảy trên sân khấu mà tự nhiên thấy ngứa ngáy thế nào... chân nhịp nhịp, vai khẽ lắc nữa chứ, có lẽ mấy cặp mắt tò mò bắt đầu để ý, nhưng mặc kệ, KimKha cứ "hoà vào âm nhạc" thì có sao đâu... Rồi cả xem xiếc nữa... Xem xong, tự nhiên bà Quỳnh nói: "Đi xem ảo thuật với thằng Kha chắc chán lắm, tự nhiên nói toạc ra hết, hổng còn gì thú vị nữa". Biết làm sao được, mấy cái mánh khoé ảo thuật thì... đâu có gì khó biết đâu...

Rồi cả đám lon ton chui vô trong khu mộ bí mật, thằng KimKha không thấy có gì đáng sợ cả, nhưng chỉ có điều... ở đó tối quá không thấy đường nên sợ trượt cộng với việc mấy người kia cứ la làm thằng này giật mình, tiếng la trong hầm vừa to lại vừa vang dội qua lại làm ồn thật! Trong khi đó, thằng Kha cứ lại tiếp tục phân tích và phân tích... khiến cả bọn phát khùng lên mới tạm thôi... he he he... KimKha là vô địch nham nhở...

Sau đó, thì quá đói rùi (trưa rùi còn gì), vậy là mua một trái mít để "xơi" tạm vậy... KimKha xung phong làm người bổ quả mít tố nữ ấy ra, vừa cầm luôn cả quả, từ đó suy ra KimKha là thằng ăn nhiều nhất (vừa ăn vừa đi mà...) Nghĩ lại chỉ tội cho trái mít tố nữ, nó bị banh tành luôn...

Rồi đi đến quảng trường nước... hơ... nước nhiều và có những vòi phun lên, thật tuyệt khi người ta được nghịch nước... Và cuối cùng cũng có một trận chiến nổ ra. Và kẻ khơi mào là bà Huyền... ai bảo bả dám té nước lên người KimKha... he he he... nhưng chỉ có KimKha với bà Huyền là chiến đầu thôi, hai tên này là 2 tên nhăn nhố nhất bọn mà, ứ phải như bà Quỳnh và thằng Phương... cực kỳ nghiêm túc.

Rồi cả bọn kéo nhau đi... Mới có 12h trưa mà... Đi chơi cối xay thần gió nè, đi đến vương quốc cá sấu nè... Nhưng... khoái nhất chắc có lẽ là màn trình diễn "tiếng vọng đồng quê". Đầu tiên là thằng KimKha của bà con thấy cái lá trúc mong mỏng, nó chọn lấy và đưa lên miệng thổi te te... đó là một trò chơi dân gian, khi mà nó còn nhỏ, khi nó còn lang bang với mấy con bò, cưỡi lên thả diều, và... ngồi... và thổi te te như thế... Bỗng có 3 tên nhăng nhố kia bắt chước thằng KimKha, cũng lấy lá trúc, cũng đưa lên miệng thổi te te...

Nhớ nhà ghê á! Nhất là khi KimKha nghe những tiếng vọng đồng quê gọi về... Lòng bồi hồi nhớ về một ký ức đã xa...